Trên dãy hành lang vắng vẻ của trường FPT Aptech, sinh viên hay thầy cô đều đã ổn định vị trí lớp của mình. Thế nhưng, có bóng hình của một người mẹ trẻ đang ngồi trên ghế chờ, đợi con tan học. Người mẹ ấy chính là chị Trần Thị Nguyệt, 40 tuổi, có con trai bị khuyết tật không thể đi lại, do đó suốt 12 năm nay, chị vẫn đều đặn bế con đến trường.
Theo trang VN Express đưa tin, 21 năm về trước, khi chị Nguyệt mang thai, và sinh con trai đầu lòng là Nguyễn Trần Lê Hạc, đứa trẻ khi ấy bụ bẫm, đáng yêu và phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên, sau một trận sốt bại liệt năm Hạc 6 tháng tuổi, đã khiến em mãi mãi mất đi khả năng đi lại, chỉ còn đôi tay là có thể cử động được.
Vợ chồng chị Nguyệt đau đớn đưa con đi chữa trị nhiều nơi nhưng cũng không có kết quả. Vậy là từ đó, chị Nguyệt quyết định sẽ là đôi chân cho con, thay con làm mọi thứ mà con không thể. Như bế con đến trường, sinh hoạt cá nhân, ăn uống… mọi thứ đều một tay chị thay con làm hết.
Nhưng điều may mắn là dù Hạc bị khiếm khuyết về hình thể, nhưng đầu óc em vẫn bình thường, thậm chí có phần thông minh, nhanh nhẹn. Năm Hạc 5 tuổi, vợ chồng chị Nguyệt đưa con đi học ở trường dành cho trẻ khuyết tật ở Trung tâm Bảo trợ Thị Nghè, TP HCM.
Tuy nhiên, sau khi Hạc học hết lớp 5, thì giáo viên đề nghị chị Nguyệt nên đổi trường cho Hạc, vì cậu bé khá thông minh: “Thằng nhỏ thông minh lắm, nên cho nó sang trường khác học”.
Vợ chồng sau đó lại chuyển con sang Trung tâm Bảo trợ – Dạy nghề và Tạo việc làm thành phố. Tuy nhiên, do không có học bạ, nên Hạc phải học lại tiểu học.
Trong những ngày tháng đi học của con, chưa từng có ngày nào chị Nguyệt không có mặt bên con, mang theo đủ thứ đồ dùng bên người. Ngày Hạc còn bé thì đỡ, nhưng đến khi Hạc dần lớn lên, cơ thể cũng nặng hơn trước, tấm lưng chị Nguyệt cũng ngày càng nặng nề, nhưng chị chưa từng than vãn ai một lời.
Cũng vì thường xuyên cõng nặng như vậy mà chị mắc bệnh thoái hóa cột sống từ nhiều năm nay.
Có những lúc trời đổ mưa là khổ nhất, chị Nguyệt chia sẻ: “Nhiều khi trời đột ngột đổ mưa lớn, nước ngập quá ống pô. Ba Hạc phải khua hai chân như mái chèo. Tui thì phải xuống xe, hai tay giữ con khỏi ngã để chồng đỡ mệt”.
Do cả nhà chỉ trùm một tấm áo che mưa, nên chị phải nhường cho con, hôm đó, người chị ướt sũng.
Tối đến vợ chồng chị vẫn ngủ cùng con, bởi đêm đêm chị phải thi thoảng lật người cho Hạc, để con đỡ mỏi. Cả hai vợ chồng chị từ lâu, cũng chẳng có ý định sinh thêm đứa nào nữa, vì lo sợ không thể toàn tâm toàn ý chăm lo cho Hạc.