Những ngày qua, bà chủ Đại Nam có rất nhiều bức xúc. Vào livestream ngày 21/11, bà Hằng liên tục đưa ra những lời lẽ mạt sát, hăm dọa và có những phát ngôn như: “…Chị hứa với cộng đồng mạng và tất cả mọi người vì đã từng yêu thương, ngưỡng mộ Nguyễn Phương Hằng này. Tôi sẽ truy cùng đuổi tận con Hàn Ni…
Tôi cho họ cơ hội để họ thể hiện, nhưng họ không làm được thì đừng trách tại sao bà Nguyễn Phương Hằng này trở thành một người đàn bà tàn nhẫn. Thà giết chết một người để cứu vạn người…”
Bà còn có những lời lẽ mạt sát, hăm dọa: “…luôn cả dòng họ tụi mày, trừ khi tao chết đi, còn nếu tao còn sống tao sẽ truy cùng đuổi tận tụi mày bằng nhiều cách khác nhau…” – bà Hằng phát ngôn trên livestream. Theo bà Hàn Ni, những nội dung doạ đánh, giết kể trên được bà Hằng nhắc đi nhắc lại liên tục trong cả buổi phát sóng.
Mới đây, nữ CEO Đại Nam tiếp tục gây chú ý khi đăng tải tâm thư rất dài trên Facebook cá nhân, vẫn là liên quan đến những lùm xùm gần đây:
“TÂM THƯ GỬI QUÝ VỊ CỘNG ĐỒNG MẠNG TRONG VÀ NGOÀI NƯỚC. Quý vị thân mến!
Khi đã nói thì tôi muốn nói hết nỗi lòng của tôi. Năm 2013, 10 tỷ đồng đó có giá trị ngang một căn Penhouse cao cấp. Thế mà tôi đã đóng góp vô điều kiện. Chỉ mong sao cứu sống được những trái tim trẻ em tật nguyền bệnh hoạn, nên tôi đã không ngần ngại quyết định chỉ trong một nốt nhạc.
Và vợ chồng con cái chúng tôi đã bay ra tận Hà Nội để tham gia đóng góp vào quỹ bảo trợ người nghèo. Thế mà, không có lấy một trái tim nào được mổ. Nếu quý vị là tôi quý vị nghĩ sao khi mục đích của mình rất rõ, nhưng cuối cùng nhận lại một Tâm thư xin lỗi.
Nhưng vợ chồng tôi vẫn không bỏ cuộc! Chúng tôi tự gầy dựng Quỹ của riêng để phục vụ cho lý tưởng của mình. Và đến hôm nay, hàng ngàn trái tim đã được cứu chữa. Như vậy chưa đủ sao? Với sự nhẫn nhịn khiêm tốn và cả sự chịu đựng.
Nếu các anh làm báo chí có tâm thì hãy phanh phui ra toàn bộ câu chuyện này trước công chúng, trước nhân dân tại sao lại như vậy. Vì câu chuyện đã trôi qua 8 năm, tôi chỉ nói lại, kể lại với sự kiên nhẫn và bỏ qua tất cả, chỉ vì tôi yêu trẻ.
Vậy mà các vị vẫn cố ý hư cấu, nâng quan điểm lên là tôi cáo buộc, tôi tố cáo. Vậy một lần nữa hãy làm cho rõ những gì quý vị quy chụp là CÁO BUỘC, là TỐ CÁO có đúng sự thật như vậy không? Hay tôi đã quá tử tế, quá khiêm tốn để bỏ qua mọi thứ có thể. Đến bây giờ thì giọt nước tràn ly.
Quý vị hãy làm cho rõ ra để giúp cho nhân dân cả nước biết được làm người tử tế nó tận cùng như thế nào. Có công hay có tội? Để minh chứng cho tất cả cộng đồng mạng người Việt trong và ngoài nước biết cho rõ mọi sự thật.
Khi chúng tôi là người cống hiến, chúng tôi không sợ bất cứ một thứ gì. Càng nói càng thối nát thì hãy nói cho hết, cho tận cùng để triệu triệu người dân này biết được cái nỗi khổ của vợ chồng chúng tôi khi moi hết tim gan mình để giúp đời giúp người. Đây là cơ hội để các vị làm việc CẬT LỰC, để minh chứng những điều tôi nói nó có thối nát hay không khi giọt nước tràn ly.
Hãy làm rõ một lần trước công chúng, và bỏ đi cái trò chụp mũ xuyên tạc, chỉ làm cho người dân thêm phẫn nộ, và cười chê mỉa mai. Nếu không tin quý vị hãy vào đọc các bình luận của người dân, thì sẽ hiểu được lòng dân phẫn nộ cao trào đến nhường nào.
Bỏ công sức ra, bỏ luôn tiền bạc vật chất ra, để giúp dân giúp đời, mà thành ra có tội. Giờ tôi mới thấm thía một câu nói của một người đã nói với tôi: Hãy làm hết đi, rồi mang tội với chúng!.
Khi câu chuyện của tôi bị Nguyễn Đức Hiển quy chụp, thì nhiều người đã nói với tôi, hãy dừng tất cả lại, đừng giúp ai nữa. Nhưng tôi không tin, tôi cố giãy dụa để giữ lấy quỹ mổ tim Hằng Hữu, giữ lấy nhà máy Oxy, giữ lấy Công ty Cổ phần Đại Nam, đó là mục tiêu cả đời mà chồng tôi phấn đấu.
Nay thì sự thật đã bẽ bàng, với cái trò bỉ ổi của một số báo chí hai mặt, một đám luật sư bẩn, một lũ antifan núp lùm, chơi toàn mưu hèn kế bẩn. Nhưng hôm nay, tôi đã dừng lại tất cả và trả về mọi thứ cho xã hội, cho cộng đồng. Cái hạnh phúc nhất tôi có được là tôi đã làm cho lòng dân đã rõ những trò ma mị lừa đảo.
Một là KHÔNG CÓ THẦN Y.
Hai là KHÔNG CÓ THẦN LINH, nhảy đồng nhảy bóng gọi hồn.
Ba là KHÔNG CÓ THẦN DƯỢC, quảng cáo thuốc sai sự thật.
Bốn là NẠN BUÔN BÁN TIỀN ẢO, gây thiệt hại cho quốc gia.
Năm là VẤN NẠN ĂN CHẶN TIỀN TỪ THIỆN quyên góp được từ người dân.
Thì ra là một ổ lừa đảo nhân dân, hút máu nhân dân đã tồn tại suốt bao nhiêu năm qua. Với tôi nhiêu đó LÀ ĐỦ. Thắng thua không quan trọng nữa! Cái quan trọng của tôi là AI CŨNG ĐÃ HIỂU ĐƯỢC CHÚNG TÔI ĐÃ SỐNG VÌ DÂN.
Chúng tôi muốn được đóng góp, chia sẻ những khó khăn trong lúc đại dịch, với 300 tỷ nợ là một bằng chứng thực tiễn cho 21 nhà máy oxy và 50.000 bình oxy để cứu dân giữa hơi thở sống còn. Thế mà hôm nay, chúng tôi buông tay, đóng cửa Khu du lịch Đại Nam, 31/12/2021 đóng luôn Quỹ mổ tim Hằng Hữu, xem như mọi thiện nguyện chúng tôi dừng lại, và sẽ ngừng cung cấp Oxy cho tất cả những tỉnh thành.
Vì sao vậy quý vị? Vì sự nhiệt tình của báo chí đánh hội đồng, vì sự nhiệt tình của Hàn Ni – Đức Hiển – Đây là GIỌT NƯỚC TRÀN LY. Còn đối với tôi, suốt 8 tháng nay tôi chấp tất cả những loại núp lùm, là bởi vì tôi gào thét để tôi giữ lấy Quỹ mổ tim Hằng Hữu, và mọi công việc thiện nguyện, cũng như nhà máy Oxy.
Đó là lý do khiến cho tôi lên mạng để chống đối lại những thành phần đánh phá. Hôm nay thì tôi đã buông tay bỏ cuộc, thì không có lý do gì để tôi phải lên mạng nữa. Ai gieo nhân thì gặt quả, ai có tội với nhân dân thì để nhân dân xử. Ai vi phạm pháp luật thì để pháp luật xử. Khi tôi không nói nữa đồng nghĩa là tôi hết trách nhiệm.
Tôi muốn trần tình cho quý vị hiểu rõ, khi tôi còn nói là tôi còn hi vọng, nâng niu một điều tốt đẹp. Nhưng khi tôi không nói nữa thì tôi xin nhường lại tiếng nói này cho cộng đồng, cho xã hội. Tôi cảm thấy nhẹ lòng khi bằng lòng buông bỏ tất cả. Tôi chỉ buồn và thương cho người dân còn nghèo, bao nhiêu mảnh đời khó khăn còn cần chúng tôi.
Bằng chứng là dịch bệnh vẫn đang còn ở khắp các tỉnh thành, không ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Chúng tôi đã biến chúng tôi thành những công cụ mặc nhiên, để chia sẻ, gánh vác chung tay với chính phủ, để giúp dân, sẵn sàng ôm nợ, và bây giờ thì ôm hận, vì sự nhiệt tình trên mức cần thiết, phải chăng đây là cái lỗi của chúng tôi. Sự yêu nước thương dân không biết sẽ thành tội đồ bất cứ lúc nào. Thật là mỉa mai lắm thay khi làm người tử tế.
Tôi không có gì để ân hận, chỉ thấy đau lòng, thương cho người dân, những người thấp cổ bé họng, nghèo khó, khốn khó, bệnh tật, tôi nghĩ đến họ, điều ấy khiến cho tôi buồn, thế thôi! Bởi vì tôi là con người sống có tình cảm, có lí trí, có lương tâm, nhưng đâu đó tôi đã nhìn thấy một kịch bản mà một số nhà báo đã từng áp dụng với nhiều doanh nghiệp.
Tôi không bao giờ trở thành nạn nhân của chúng, nên tôi đã dừng lại, và hi vọng Trung Ương sẽ vào cuộc, để dọn sạch những loại báo chí bẩn, bầy đàn, chuyên đi tấn công doanh nghiệp, tống tiền và luôn viết sai sự thật, nâng quan điểm, vu khống và chụp mũ – là cái thói của báo chí “báo đời”, hãm hại doanh nghiệp, để trả lại sự bình an cho mọi người dân và mỗi doanh nghiệp, để họ yên tâm cống hiến cho nước nhà.
Vì doanh nghiệp là những người kiến quốc, họ lo việc làm cho bao nhiêu ngàn nhân viên, họ đóng thuế và một lòng tuân thủ pháp luật, mà lại sống trong cảnh bị rình rập, bị hội đồng, bị chụp mũ, bị vu khống, thử hỏi AI CÒN MUỐN LÀM NỮA KHÔNG? Có muốn cống hiến nữa không? Có nhức nhối không khi chính chúng tôi là một minh chứng.
Tôi viết tâm thư này và buổi livestream vừa qua, tôi tin rằng các cấp lãnh đạo, các bác các chú sẽ nghe được tiếng nói của một doanh nghiệp một lòng cống hiến vì dân vì nước mà được báo chí ưu đãi đánh hội đồng, như đã từng làm với nhiều doanh nghiệp trước đó. Thì hỏi ai còn trân trọng và tin vào báo chí nữa không?
Một lần nữa tôi dám đối đầu với sự thật, vì sự sống còn của doanh nghiệp, vì những người dân lương thiện và trong lúc khó khăn tận cùng vì dịch bệnh đã diễn biến phức tạp hơn 2 năm qua. Bao nhiêu doanh nghiệp sống còn, bao nhiêu doanh nghiệp đã phá sản, không nhận được sự động viên nào, sự tử tế nào để có niềm tin tiếp tục cống hiến, mà chỉ nhận được những trò vu khống bỉ ổi.
Vậy thì đi hỏi hết lòng dân, đi phỏng vấn hết các doanh nghiệp xem, họ CÓ CÒN MUỐN LÀM NỮA KHÔNG, khi nhìn vào hiện tượng của chúng tôi mà mỉa mai thay. Tôi viết tâm thư này như GIỌT NƯỚC TRÀN LY. Và sự thật bao giờ cũng là sự thật. Dù nó có nát lòng nhưng nó vẫn là một sự thật đã và đang diễn ra trong đời sống hàng ngày hàng giờ của chúng ta.
Tôi mong rằng các vị hãy làm hết những gì có thể đi, báo chí LÀ CƠ QUAN NGÔN LUẬN thì hãy viết cho thật chính xác, đừng mị dân lừa dân, và đừng vu khống tôi để rồi khi tôi lật ngược lại thì chẳng ra thể thống gì. Đã quá nhiều bằng chứng chứng minh các vị là những người như thế nào trong lòng công chúng bây giờ.
Và tôi tin chắc rằng mọi người dân của chúng tôi cũng như các doanh nghiệp đã từng bị quý vị đánh hội đồng cũng phẫn nộ cao trào và mong chờ một điều tốt đẹp từ sự vào cuộc của Trung Ương. Đó là niềm tin cuối cùng của chúng tôi, cũng như người dân trong và ngoài nước luôn tin vào Đảng và nhà nước, tin vào Trung Ương.
Nhất là gần đây Bác Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu rất nhiều, nếu chúng ta để ý một chút, chúng ta sẽ nhận ra được Bác đã cảnh báo, nhắc nhở và sẽ đi kiểm tra bất cứ nơi nào, bất cứ lúc nào mà Bác nghi vấn, không có bất kì VÙNG CẤM nào. Đó là tín hiệu mà tôi có thể tin rằng Bác sẽ dọn sạch những loại rác “thừa”, rác bẩn đã tồn tại rất nhiều năm, trả lại niềm tin yêu cho người dân.
Để người dân sống CỐNG HIẾN và PHỤC VỤ, ĐOÀN KẾT và YÊU THƯƠNG, – đó là văn hoá vốn có của người Việt Nam. Ai đã chia rẽ, ai đã tạo vây cánh, ai đã cõng rắn cắn gà nhà, ai đã phản bội lại với đồng bào tổ quốc, ai đã viết bài xuyên tạc đất nước, và ai đã cấu kết với tụi phản động để đánh phá vào đất nước, có phải là Nguyễn Đức Hiển và Đặng Thị Hàn Ni đã nhiệt tình trong suốt 8 tháng qua để đối đầu với chúng tôi, đối đầu với nhân dân và ngồi xổm lên Pháp luật để quy chụp kết tội người này đến người kia.
Tôi nguyện một lần sống chết với hai con người này, là vì tôi yêu nước thương dân và bảo vệ cái chính nghĩa. Vì động cơ họ đã quá rõ, họ đại diện cho những thành phần mà tôi đã đối đầu, đã lôi ra.
Trong đó Nguyễn Đức Hiển đã có một quá trình 20 năm đi kêu gọi tiền từ thiện, đã vi phạm quá nghiêm trọng khi mượn danh là một Phó Tổng biên tập, kêu gọi từ thiện từ Báo Pháp luật nhưng lại vào tài khoản cá nhân của riêng mình.
Cho nên tôi sẽ làm đơn gửi Bộ Công an cũng như Công an Tp.HCM để làm rõ tất cả những con người, kèm theo danh sách đính kèm, để làm cơ sở cho Bộ Công an làm việc. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả quý vị cộng đồng mạng đã đọc tâm thư này của tôi.”